Nhìn người đến là Chung Vạn Lý, lòng tôi có chút hụt hẫng, mấy ngày trước ở quê quán, tôi đã không nói cho ông ấy biết tình hình thực tế, bởi vì tôi sợ Cổ Vương cùng Mã Cửu liên hợp lại, lại làm ra cái gì hại người, tình hình ngay lúc đó, thật sự là cần phải có một ai đó lưu lại.

Nhưng là tôi trăm triệu không nghĩ tới, tình huống trong nhà Tiểu Bạch lại phức tạp như vậy, nếu là sớm biết như thế, tốt xấu gì tôi cũng sẽ đem tình hình thực tế nói cho Chung Vạn Lý, để cho bản thân ông ta quyết định, hiện tại đột nhiên gặp mặt, tức khắc tôi cảm thấy trên mặt mình giống như đang nóng dần lên, đồng thời trong lòng cũng âm thầm nghi hoặc, như thế nào đột nhiên ông ta lại chạy về đây?

Chung Lương Thần bỗng nhiên nhìn thấy Chung Vạn Lý, lập tức bị dọa tới mức hồn vía lên mây, giống như là thấy ác quỷ sát thần, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười như trái khổ qua.

- Hai, chú hai, sao chú lại về đây …

Chung Vạn Lý trợn mắt giận nhìn, lớn tiếng nói.

- Đừng hở một cái là kêu tao chú hai này nọ, cái tên khốn vương bát đản nhà mày, lấy đồ trong nhà mà mang ra ngoài kết giao bậy bạ, mấy năm không đánh mày, thì năng lực của mày lại mạnh hơn đúng không?

Dường như Chung Lương Thần rất sợ ông ta, vẻ mặt đau khổ nói.

- Không có, không có, chú hai, các người đều hiểu lầm, thật sự không phải như vậy, con, con cũng không biết người kia là ai …

Tiểu Bạch ở bên kêu lên.

- Ông hai, cuối cùng người cũng đã trở về rồi, đừng nghe chú ba nói bậy, chú ấy lừa gạt người đấy, buổi tối hôm nay chú ấy còn cùng gia hỏa kia ở trong phòng cùng nhau trộm nói chuyện, gia hỏa kia là người xấu, kẻ đó gieo cái gì thai vào trong người anh Thanh Thiên, làm anh ấy phải lôi nó ra đó.

Chung Vạn Lý trừng mắt nhìn, tức tới mức bật cười.

- Vẫn là cháu trai lớn của ta thông minh, cái gì cũng biết, ha ha, lão tam, lúc này mày còn có cái gì nói? Còn không mau quỳ xuống nhận sai với cha mày mau!

Chung Lương Thần hơi lui hai bước, cắn răng nói.

- Tôi không sai, chú hai, mấy năm nay cha tôi bệnh nặng, chú lại không ở nhà, là tôi vẫn luôn cẩn trọng ở lo liệu chuyện nhà, chú có thể hỏi các tộc nhân, khi nào thì tôi đã làm chuyện sai trái chứ? Hôm nay các ngươi lại còn thông đồng vu hãm tôi, được, còn không phải là một cái vị trí tộc trưởng thôi sao, tôi không làm nữa là được, nhưng tôi hỏi cha cùng chú hai, hiện giờ Chung gia chỉ còn vài người, chẳng lẽ muốn mang vị trí tộc trưởng đưa cho người khác họ đảm đương sao?

Ông ta vừa nói chuyện, vừa duỗi tay chỉ hướng Tiểu Bạch, Chung Vạn Sơn được Tiểu Ngũ nâng đã đi tới, cả giận nói.

- Nói hươu nói vượn, nó chính là cốt nhục của anh hai mày, khi nào thành người khác họ, lấy Mặc làm họ, chỉ là điều kiện liên hôn cùng Mặc gia lúc trước, không phải là mày không biết, mấy năm nay vẫn luôn lấy cớ này khắp nơi khó xử nó, chẳng lẽ mày đã quên tên nó trong gia tộc rồi sao?

Tiểu Ngũ ở bên bỗng nhiên nói.

- Cha, con tên Chung Tức Ly, anh Tiểu Bạch là Chung Tức Mặc, chúng ta vốn chính là người một nhà…

Chung Lương Thần quát.

- Cái tên nghịch tử này, câm miệng!

Chung Vạn Sơn cũng kêu.

- Cái tên nghịch tử này, câm miệng!

Chung Lương Thần lập tức chưng ra vẻ mặt đưa đám, không dám hé răng, lại trộm nhìn nhìn Xa bà bà, còn dùng ánh mắt ra hiệu cho bà ta.

Xa bà bà thờ ơ lạnh nhạt, hừ một tiếng thật mạnh nói.

- Chung Vạn Sơn, Chung Vạn Lý, hai người các ông khinh tôi là người chết sao, trong mắt không có bà bà này sao?

Chung Vạn Lý trợn trắng mắt, nói.

- Sớm đã thấy lão yêu bà rồi, năm đó nếu không phải do bà, Chung gia cũng sẽ không có họa loạn ngày hôm nay, tôi cũng sẽ không dưới sự tức giận phiêu bạt giang hồ, tôi không đánh bà, đã là xem trọng tuổi tác bà cao, như thế nào, bà còn không thức thời sao?

Xa bà bà chống quải trượng, cả giận nói.

- Làm càn, cho dù lão tổ tông nhà này, thấy tôi cũng không dám nói như thế, cái tên tiểu bối vô tri nhà ngươi, chẳng lẽ muốn cho Chung gia diệt tộc sao!

Chung Vạn Lý chống nạnh, hắc hắc cười nói.

- Xú không biết xấu hổ, nếu là lão tổ tông nhà tôi thấy bà, phỏng chừng đã sớm rút gân lột da bà ra rồi, nói thật cho bà biết, nếu không phải tôi đánh không lại bà, thì tôi đã nhào vào đánh lâu rồi.

Tôi cùng Tiểu Bạch tức khắc cười ha ha lên, thì ra ông già này còn khôi hài tới như thế, sắc mặt Xa bà bà âm trầm vô cùng, lại cười lạnh, chậm rãi nói.

- Năm đó tôi có thể giúp Chung gia các người giữ được gia nghiệp, hiện tại cũng có thể phất tay hủy diệt, Chung Lương Thần, ngươi còn muốn vị trí Chung gia tộc trưởng sao?

Chung Lương Thần vỗ vỗ ngực, lớn tiếng nói.

- Hoàn toàn do bà bà làm chủ.

Xa bà bà cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên chấn động quải trượng, há mồm ầm ĩ điên cuồng gào thét, chỉ nghe một sợi thanh âm tiêm tế lâu dài cắt qua đêm tối, rõ ràng vô cùng chui vào trong tai tôi, tức khắc tôi cảm thấy trong đầu rầm rầm rung động, thanh âm kia tựa như một cây cương châm bén nhọn, ngạnh sinh sinh đâm thủng màng tai, tôi vội vận khởi tinh thần lực, toàn lực chống đỡ, trong mắt thấy đám người Chung Vạn Lý cũng giống như tôi, liều mạng che lại lỗ tai, cũng vận lực chống lại tiếng rít chói tai này.

Những người chung quanh không có bản lĩnh như thế, mắt thấy hơn hai trăm thôn dân trong từ đường bùm bùm đổ thành một mảnh, miễn cưỡng có mấy người chống đỡ được một lát nhưng rất nhanh cũng ngã trái ngã phải té xuống, ước chừng chỉ nửa điếu thuốc công phu, tiếng rít chậm rãi biến mất, nhìn lại những người còn có thể đứng trong từ đường, trừ bỏ Xa bà bà cùng Chung Lương Thần, Chung Vạn Sơn Chung Vạn Lý, tôi cùng Tiểu Bạch, cũng chỉ thừa chú hai Tiểu Bạch, còn có cả Tiểu Ngũ.

Mọi người còn lại bị một tiếng thét dài này của bà ta chấn cho sống chết không rõ, Chung Vạn Sơn cả giận nói.

- Bà thân là trưởng lão Phúc Duyên Trai, mà ngay cả người thường đều không buông tha sao, nếu như bà dám hại Chung thị nhất mạch của tôi, tôi liều cái mạng già này với bà!

Chung Vạn Lý hoành thân ngăn ở trước mặt ông, chỉ vào Xa bà bà quát.

- Lão yêu bà, tốt xấu gì bà cũng coi như tiền bối cao nhân, như thế nào lại không biết xấu hổ, chẳng lẽ Phúc Duyên Trai dám diệt gia tộc Thiên Sư sao, chẳng lẽ các ngươi không sợ báo ứng! Đến đến đến, có cái năng lực gì cứ tung ra với tôi này, cho dù tôi đánh không lại bà, cũng muốn lột một lớp vảy của bà xuống cho hả dạ!

Ông ta vừa nói vừa xắn tay áo làm bộ muốn động thủ, Xa bà bà lạnh lùng nói.

- Nếu như ngươi không muốn để cho Chung thị diệt tộc, tốt nhất thành thật nghe lời, nếu tôi muốn cho những người đó chết, vừa rồi bọn họ cũng đã đã chết.

Chung Vạn Sơn duỗi tay ngăn lại Chung Vạn Lý, trầm giọng nói.

- Rốt cuộc bà muốn như thế nào?

Khóe miệng Xa bà bà lộ ra một tia tươi cười quái dị, chậm rãi nhìn nhìn mấy người trước mặt, chậm rì rì nói.

- Các người cũng đừng hiểu lầm, tôi chỉ là phụng mệnh trai chủ, tới nơi này lấy Xương Chung Quỳ, chỉ vì gần đây nhất có người muốn đánh chủ ý tới Chung gia các ngươi, ý của trai chủ chính là, cũng là vì các ngươi suy nghĩ, cái gọi là thất phu vô tội, hoài bích có tội, chỉ có đem Xương Chung Quỳ đặt ở Phúc Duyên Trai, mới là biện pháp an toàn nhất ổn thỏa nhất. Nhưng mà hôm nay khi tôi tới nơi này, đã nhìn thấy Chung lão tam thông đồng người ngoài, bổn ý của tôi là muốn giáo huấn hắn một phen, nhưng chức vị Chung gia tộc trường do ai đảm nhiệm, đó là chuyện của nhà các người, tôi cũng không muốn quản nhiều.

Bà ta cố gắng nói cho hết lời, Tiểu Bạch ôm Xương Chung Quỳ lại dán dán vào phía tôi, Chung Vạn Sơn cùng Chung Vạn Lý liếc mắt nhìn lẫn nhau một cái, Chung Vạn Sơn gật đầu nói.

- Hóa ra bà cũng là vì Xương Chung Quỳ mà đến, nhưng là không khéo thật sự, trước khi bà tới nơi này, tôi đã đem Xương Chung Quỳ hứa cho một người càng ổn thỏa hơn rồi, cho nên, muốn cho trai chủ thất vọng rồi.

Sắc mặt Xa bà bà biến đổi, quát khẽ nói.

- Là ai? Trong thiên hạ, còn có ai dám nói so với Phúc Duyên Trai còn muốn ổn thỏa hơn, Chung Vạn Sơn, ông không nên làm sai, nói cho ông biết, hôm nay cho dù bà bà này cường đoạt, các người cũng không làm gì được ta…

Tôi nở nụ cười, lắc đầu nói.

- Lão bà bà, bà thật là vừa đấm vừa xoa nhưng mà nếu bà thật sự có bản lãnh cướp đoạt, thì còn đứng đây nói nhảm gì chứ? Người mà Chung lão gia tử nói, ngượng ngùng, chính là tôi, tôi hiện tại chính thức tuyên bố, Xương Chung Quỳ tạm để cho người Hàn gia thay mặt bảo quản, bà có thể dựa theo lời tôi nói về báo lại cho trai chủ, nếu như ông ấy vẫn không yên tâm, vậy nói ông ấy tới tìm tôi là được rồi, nếu bà muốn mạnh mẽ cướp, như vậy thì Xương Chung Quỳ ở chỗ này, có bản lĩnh, bà cũng có thể cướp nó khỏi tay tôi, chẳng qua như vậy tính chất đã không còn giống nhau, tôi nghĩ rằng trai chủ cũng không muốn gánh một cái tội danh cường đạo đâu đúng không?

Tức giận trong mắt Xa bà bà càng thịnh, hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái, quay đầu nhìn về phía Chung Vạn Sơn, lạnh lùng nói.

- Ông thật sự đã quyết định sao, hừ, như vậy tính là ông tự mình từ bỏ sự che chở của Phúc Duyên Trai, tốt nhất không cần hối hận, nếu có một ngày Chung gia gặp phải nguy nan, chớ có lại đến tìm chúng tôi.

Chung Vạn Sơn hơi hơi mỉm cười.

- Chung gia luôn luôn hành sự một cách đoan chính, đều có tổ tiên che chở, Thiên Sư phù hộ, tuy rằng năm đó Phúc Duyên Trai giúp Chung gia giải quyết nguy nan, nhưng cũng không thể hiệp ân uy hiếp, chẳng lẽ các người coi môn phái trong thiên hạ, đều trở thành phụ thuộc vào Phúc Duyên Trai sao?

Xa bà bà nheo đôi mắt lại, sắc mặt khó coi đến cực điểm, quay đầu lại nhìn tôi vài lần, đột nhiên lạnh lùng nói.

- Nếu như vậy, tôi đây cũng muốn tới thử xem, tiểu tử này đến tột cùng có bản lĩnh gì, có thể bảo vệ Xương Chung Quỳ hay không.

Trong lòng tôi nhảy dựng, bật thốt lên nói.

- Chẳng lẽ bà muốn cướp bóc?

Bà ta cười hắc hắc, híp mắt nói.

- Nếu ngay cả ta mà còn không ngăn được, như thế còn có tư cách gì bảo hộ Xương Chung Quỳ? Theo lý thường nên được, nên giao cho Phúc Duyên Trai!

Bà ta vừa nói dứt lời, thân hình bỗng nhiên nhảy lên, quải trượng trong tay lăng không đánh xuống, lập tức gõ về phía đầu tôi. Một kích này của bà ta nhanh chóng vô cùng, lại đột nhiên ra tay, tôi trở tay không kịp, vội liên tiếp lui mấy bước, tùy tay đánh ra một đạo Phá Tự Phù, hét lớn một tiếng.

- Phá!

Xa bà bà hừ lạnh một tiếng, không lùi mà tiến tới, quải trượng nện ở phía trên Phá Tự Phù, chỉ nghe một tiếng đại chấn, thân hình Xa bà bà liên tục lay động, lại nửa bước không lùi, vậy mà một kích đánh tan Phá Tự Phù!

Tôi chấn động, lão yêu bà cũng quá biến thái rồi? Khó trách toàn bộ Chung gia đều kiêng kỵ bà ta như thế, cư nhiên một kích liền đánh tan Phá Tự Phù, ôi cmn, anh đây xuất đạo lâu như vậy, con mẹ nó đây đúng là người đầu tiên nha…

Quải trượng kia lại đón đầu đánh úp lại, tôi bất chấp nghĩ nhiều, đột nhiên lộn một vòng đi ra ngoài, tùy tay quơ một cái, trong chớp mắt Phá Tự Huyết Chú ngưng ra, tôi hét lớn một tiếng, hai cái huyết chú chồng lên lăng không đánh ra, lúc này đây Xa bà bà không có đón đỡ, dường như bà ta cũng biết huyết chú lợi hại, quải trượng vẩy một cái, hai luồng khí đen như linh xà uốn cong nhưng rất có khí thế mà ra, trong chớp mắt đánh vào phía trên huyết chú, ngạnh sinh sinh chui vào trong huyết chú, sau đó huyết chú ầm ầm nổ tung, điểm điểm hồng mang toái tán, vậy mà lại bị bà ta phá tiếp.

Này…… Này rốt cuộc là cái tình huống quỷ gì vậy, theo lý thuyết trình độ tôi hẳn là đã đạt tới tầng thứ hai Cấm Pháp, uy lực huyết chú cũng nên gia tăng không ít, như thế nào ở trước mặt bà ta lại không chịu được một kích……

Xa bà bà lăng không xoay người rơi xuống đất, quải trượng chống xuống đất, đắc ý âm hiểm cười nói.

- Hàn tiểu tử, chiêu số của cậu đã không còn mới mẻ gì rồi, quên nói cho cậu biết, tôi và tổ tiên Hàn gia các ngươi một ngàn năm trước cũng đã đấu không biết bao nhiêu lần, chỉ bằng điểm đạo hạnh nhỏ bé bây giờ của cậu, chẳng lẽ cũng tưởng đánh ngang tay với bà bà này sao?

Tim tôi dần dần trầm đi xuống, lúc này không xong rồi, tôi còn tưởng rằng lão yêu bà hù dọa người, không thể tưởng tượng được là thật sự có bản lĩnh, một ngàn năm trước đã đấu với người của Hàn gia rồi, này con mẹ nó đúng là cái lão đối thủ, khó trách đối với chiêu số của tôi lại tỏ ra quen thuộc như thế.

Chính là, nếu như bây giờ tôi đánh khong lại bà ta, liền khẳng định giữ không nổi Xương Chung Quỳ.

Gió đêm thê lương, tôi nhìn Xa bà bà trước mặt, cái trán lại lặng lẽ chảy xuống vài giọt mồ hôi…

Làm sao bây giờ?

 

0.08551 sec| 2445.93 kb